Con đi rồi, gánh nặng còn đè nặng thêm trên vai mẹ, bởi khi con ở nhà dù con nhỏ con đã biết đan lát, thêu thùa gia công lấy tiền phụ cho mẹ đóng học cho các em...
Đến 9g đêm, đoàn học sinh của chúng con gồm 18 người con gái Quận Đống Đa Hà Nội - chính thức xuống ga Trung Giã, huyện Đa Phúc, tỉnhh Vĩnh Phúc. và đi bộ 5 cây số lên đến huyện Phổ Yên, Bắc Thái. Nơi Học viện Chính trị đóng quân. Con không sợ đi bộ, bởi ở Hà Nội, hàng tuần con vẫn cuốc bộ lên Bờ Hồ vào cung thiếu nhi sinh hoạt. Nhưng con sợ nhất là màn đêm... Đêm của Miền Quê không ánh điện, tối lắm.
Chính con cũng không nghĩ rằng, con đi bộ đội sớm như thế, khai gian 1 tuổi để được đứng vào hàng ngũ quân nhân, nặng 40 kg và cao 1m55 - mặc bộ quân phục số 3 còn rộng thùng thình.
Chỉ sau 2 tháng huấn luyện tân binh thì đất nước thống nhất, miền Nam giải phóng. Con được nghỉ 2 ngày về thăm mẹ (14 + 15/5/1975) Con đã báo cáo thành tích cho mẹ rằng con tập xạ kích và bắn đạt loại giỏi. Con tiến bộ nhiều lắm, ra dáng quân nhân rồi, không còn nhí nhảnh như con gái Hà Nội ngày trước.
TÂN BINH
Một chiều ven bờ sông vắng
Soi mình xuống nước trong veo
Tia nắng gởi vào sắc lá
Chiều về tóc xõa mênh mang.
Xa nhà nhớ mẹ, nhớ em
Ra sông chút buồn với gió
Sông Công xanh hai bờ cỏ (1)
Sớm chiều đưa đón quân sang.
Trường bắn sát chân vách núi
Súng em đường ngắm vững vàng
Điểm mười hồng tâm thắm đỏ
Con xin dâng tặng mẹ hiền.
Mười sáu trăng rằm rực rỡ
Quân kỳ mở lối ta đi
Con đường từ nay đã chọn
Một lòng dâng hiến xuân thì.
MK.3/1975.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét